Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… Người đi một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? HÀN MẶC TỬ Ô Ciel, quand vais-je mourir. Quand pourrai-je Ne plus être aimé À cause de... Voir le soleil fondre comme cire, En sang commué Et, mon coeur, dans sa folie De passion tout endurci. Elle s'est éloignée, Rien pour la retenir. Un amour aussi peu comblé, Une affection laissant à désirer. Tu m'as quitté, Une partie de moi-même emportée Et, l'autre moitié comme aliénée. Suis-je encore là ou ailleurs. Qui m'a abandonné, ainsi donc, Dans les gouffres de ce bas monde. Pourquoi les fleurs rouge sang Du flamboyant Ont-elles versé des perles De sang Dans mon coeur. Traduction de MINH CHÂU |
© cfnt, Collège Français de Nha Trang