Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung Bày vội vã vào trong hồn mở cửa Gặp một bữa anh đã mừng một bữa Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn Thơ học trò anh chất lại thành non Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng. Em không nói đã nghe lừng giai điệu Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời Em đi rồi, sám hối chạy trên môi Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng. NGUYÊN SA La tunique en soie de Hà Đông Sous le soleil de Saigon Dans ses rues, me voici, Tout à coup, rafraîchi Par ta tunique en soie Celle de Hà Đông. J'ai toujours aimé Cette couleur, ma préférée. Et ma poésie, Encore sur vierge soierie. Je me souviens toujours De toi, assise là, mon amour, Avec tes cheveux courts Alors qu'un automne, plus long S'étale tout autour. Très vite, dans mon âme, Déjà esquissé Ton portrait. En hâte rangé Dans mon coeur entrouvert. Une rencontre, pour moi C'est une journée de joie. Alors, deux ... Comme de jeunes mariés En second jour de noces, invités Des poèmes d'écolier, Une montagne. Empilés. Mes yeux, assez enivrés, Pour en faire toute une cuvée. Ton silence, on dirait déjà L' air d'une mélodie. Et même, sans ton regard, Le ciel s'agrandit Sous mes yeux, Un assidu amoureux. La blancheur de tes mains Te fera Muse : Beauté et Perfection.! À peine arrivée, déjà repartie, Je le savais. De la pluie soudaine Au soleil immédiat, N'importe comment, Sans aucune raison. Mais pourquoi partir Sans me prévenir. Me laissant t'appeler Et en retour, Rien que l'écho De la triste Muse À me répliquer. Et me voir fâché, Les yeux comme égarés, Reprochant à la Muse, la bouder, Sans pouvoir m'exprimer. Tu n'es plus là Sur mes lèvres, Que de remords... Et repentir. Mois après mois, Sur mes épaules, sur moi, La tristesse, prise au dépourvu,...Un poids. Où es-tu, mon automne Aux cheveux courts ? Cette couleur de soie De Hà Đông, garde-la bien Pour moi. Je l'aime tant Cette couleur, depuis longtemps. Et garde bien aussi, pour moi, Ce poème d'amour, sur soie blanche. Traduction de MINH CHÂU |
© cfnt, Collège Français de Nha Trang