ILLUSIONS PERDUES



Il croyait m'aimer. Son premier et dernier amour. Mais son coeur l 'a trahi.


Il n'est pas né pour commander, comme il l'a souvent rêvé en s'engageant dans l'armée. " Born to be a leader ", devise (de l'Académie) qu'il a fait sienne plus tard.


Son rêve s'est brisé à cause du mauvais karma d'un pays - le sien - et d'un peuple, une race fière de descendants de fées et de dragons. Alors, frustré, touché au plus profond de son être, il s'est mis à mentir. Mentir pour tricher éhontément, face au Destin si cruel qui l'a déçu toute sa vie.


Adolescent, il avait un physique plutôt ingrat. De grandes oreilles décollées.

Enhardi par la flamme de son premier amour et décidé à braver le père de son bien-aimée, il lui a fait la cour dans les règles de l'art, cadeaux à toute la fratrie, sûr de lui. Hélas, elle a refusé son trésor, si soigneusement préparé.

Le coeur en peine, il a rebroussé chemin et gardé son amour enfoui au fond de son coeur, ne la suivant du regard que de loin, dans la cour de récréation. D'année en année. Discrètement. Méfiant, défiant chaque rival dans l'ombre.


Sa vie n'était pas un long fleuve tranquille malgré son horoscope de naissance " Trường lưu thủy " .


A leurs retrouvailles, il était un Dragon*, comme ses ancêtres, crachant feu et flammes pour conquérir l'Amour de sa vie.


Elle y a cru, émue par sa trompeuse sincérité - à cause du bon vieux temps, sur les bancs du lointain Lycée. Si naïve encore, à son âge !


Pour elle, le Dragon s'est métamorphosé en preux Chevalier, fièrement campé sur son cheval blanc, baptisé "Aurore" à cause de leurs belles promenades à l'aube, depuis la Vallée de l'Amour jusqu'au Lac des soupirs.


Du haut de sa monture, il pouvait voir les regards admiratifs de la foule et surtout de ces jeunes filles toujours prêtes à se pâmer pour un officier en tenue de parade.


A l'écoute du roman de sa vie, on l'aurait pris volontiers pour James Bond, version Vietnamienne des années 70.

Des fantasmes purement burlesques, nés d'un esprit puéril, totalement immature.

Un ramassis de mensonges, contradictoires si on y prêtait attention.


Lui, redoublant en classe, un surdoué, un génie  ???

Capable de relever n'importe quel défi, pilote d'hélicoptère, capitaine de vaisseau de guerre (du PBR : " River Patrol Boat ", vedette fluviale, " Giang Tốc Đỉnh ", au plus grand. Celui-même du président JF Kennedy, le PT 109).

Des prouesses comme celles des Bộ đội fanfarons, à l'époque, en 75 :


"Oh, c'est un jeu d'enfant, nous, on monte dans un tank, on le conduit sans peine, comme ça !!! On prend un avion, on le pilote comme un professionnel...."


Alors, pour la séduire, il a endossé la tenue de Superman, le héros des BD.

En un clin d'oeil, il a suivi en 2 ans, au lieu de 4, la formation d'un Cadet de carrière, diplôme de Master en sus en poche. Ceinture noire en Taekwondo...


Contrairement à d'autres, il a réussi à endurer 16 semaines d'épreuves !!!!!!!! Tout à fait impressionnant !


(Ces 8 semaines de test d'endurance selon les traditions de l'Ecole des Officiers). 


L' ex Président de la Rêpublique du Viet Nam du Sud, Mr Nguyễn Văn Thiệu nous a laissé cette fameuse phrase -  Un slogan de vérité sur les Communistes :" Đừng nghe nhũng gì Viêt cộng nói mà hãy nhìn những gì Việt cộng làm ".(N'écoutez jamais les Communistes, regardez plutôt leurs actions)


Et lui, on dirait la copie conforme des Bộ đội (soldats du Nord) à cause de sa vantardise, démesurée.

Le parfait baratineur.


1972 - Un été embrasé "Mùa hè đỏ lửa"

Dans un bain de feu et de sang, la guerre en pleine escalade a déclenché la mobilisation générale.


"Em hỏi anh bao giờ trở lại. Xin trả lời, xin trả lời, mai mốt anh về. Anh trở lại  có thể bằng chiến thắng Pleime, hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã. Anh trở về hàng cây nghiêng ngả. Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa, Anh trở về trên chiếc băng ca, Trên trực thăng sơn màu tang trắng...."


("Quand vas-tu revenir, mon chéri ?" "Laisse-moi te répondre. Oui, laisse-moi te dire : "Un de ces jours". Je vais te revenir, peut-être avec la victoire à Pleime ou à Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã. À mon retour, des arbres à terre. Je pourrai rentrer aussi, dans un cercueil en bois avec une couronne de fleurs dessus. Je reviendrai sur un brancard, avec l'hélicoptère endeuillé, peint tout en blanc...")


Funeste présage: Des chansons anti guerre Viet Nam, au Viet Nam ou ailleurs, en Amérique, en Europe, en Asie... "Give peace a chance", de John Lennon. "Masters of war" de Bob Dylan....

Ces airs du temps, prélude de "l'Apocalypse now", au cinéma.

Des manifestants partout, pour influencer l'opinion publique. Dans l'espoir de saper le moral des troupes. Dans le but de mettre fin à cette guerre si meurtrière.


Une machination diabolique. Un jeu entre eux, de puissants seigneurs de guerre.

Le destin d'un peuple manipulé par d'autres.

Un état impuissant. Comme un pion sur un échiquier. Ou des marionnettes, pantelantes, à l'agonie.


Le pseudohéros de guerre :

Là où l'aventure a commencé ...


Ayant anticipé son avenir, avec de faux dossiers scolaires achetés, pour passer plus tôt son baccalauréat en deux parties, il a regagné la capitale, sans tambour ni trompette. En 1970, 1971 ou 1972 ??? Confusion dans ses confidences même.


A la fin des études, le difficile parcours du combattant, en tant que futur Elève Officier de l'Armée de la République du Viet Nam du Sud.

Pas futé pour un sou, il a inventé son matricule militaire, sans aucune recherche au préalable sur Internet.


Le nom de sa promotion, étant celui d'un célèbre Brigadier- Général Sudiste "Trương Hữu Đức", interverti (on ne sait pour quelle raison) avec celui de l'Académie militaire des Nordistes, "Trần Quốc Tuấn", établie en 1945 pour combattre les Français en Indochine.


Incroyable mais vrai : Selon ses dires, il a terminé sa formation, en un temps record, dans deux Académies différentes, pour décrocher enfin le poste rêvé, aide de camp des généraux Sudistes (lui, le chouchou de ces Messieurs: vraiment !!!).

Malheureusement pour lui, aucune de ces formations n'était à sa portée, en réalité, vu les dates d'entrée, les conditions d'admission...

Mais cela ne l'a nullement empêché d'assister au défilé militaire le 19 Juin 1973, "Ngày Quân lực VNCH", sur l'Avenue "Thống Nhất" (av. de l'Unification), à Sài Gòn, en tant qu'officier de l'Armée de la République du Viet Nam (ARVN) du Sud.

Ses camarades de promotion, à l'annonce, ont poussé des cris d'admiration. Normal. Personne n'avait droit à cet honneur !


Pour bluffer, il a bien bluffé et réussi son coup, vu la confiance spontanée d'anciens et d'anciennes camarades de promotion dont certains connus depuis leur tendre enfance.


Peu satisfait de son rôle de sous-fifre, porteur de serviette d'un général, il a demandé d'autres postes plus ou moins importants, Chef de Cabinet (bureau administratif situé dans le quartier de sa bien-aimée en plus), Commandant de la marine malgré son handicapant mal de mer....


A la chute du régime, répondant à l'appel, tous les militaires, fonctionnaires ou collaborateurs de l'ancien gouvernement - ces surnommés "Ngụy" - entassés comme du bétail en direction des goulags (dont certains, des camps de la mort, comme le "Camp de la Porte du Ciel"- "Trại Cổng trời"), éparpillés dans tout le pays, du Sud au Nord.


Et qu'est-il devenu, notre camarade Officier de carrière ?


Pfffttt, envolé du camp de concentration comme si son cheval ailé Aurore l'y a aidé.


Et un beau jour, l'oiseau s'est de nouveau échappé de cette monstrueuse cage - une immense prison en forme de S.

Imaginez un conscrit de marin souffrant du mal de mer risquant sa vie pour sauver 74 personnes, sur ces eaux ennemies ; ce gouffre de l'Enfer qui a coûté la vie à tant de Vietnamiens en quête de liberté.


Ainsi grâce à une embarcation de fortune, il les a emmenés à bon port, en Malaisie.


Quel miracle, n'est-ce pas ???

Mais une question s'est posée, restée sans réponse depuis !!!

De quelle taille était-ce, ce navire, pour sauver tant de gens, sans compter, en réserves, plusieurs centaines de noix de coco ????


Ici se termine le récit d'un de mes ex-soupirants. 


Croire ou ne pas croire cette histoire à dormir debout, à vous de décider, chers lecteurs.


TIÊN SA


*Dragon : né l'Année du Dragon "Nhâm Thìn", prédestiné à avoir une vie assez mouvementée : "Trường lưu thủy" (Trường : qui s'étire à l'infini, telle une longévité, qui dure dans le temps. Lưu : circuler, couler. Thủy : l'eau, le fleuve...) Comme un long fleuve au parcours plein d'obstacles vers la mer...


Un petit désireux de coiffer un grand ou un subalterne voulant dépasser son supérieur : ça ne fait que renverser l'ordre établi des choses ou la loi de la Nature, provoquant ainsi le chaos, les difficultés dans la vie de la personne née Dragon. 


À moins que là aussi, acte de naissance trafiqué, non plus dragon (Thìn) mais canasson (année du Cheval "Ngọ"), pour échapper au service militaire ou pour maquiller son état-civil d'officier Ngụy : Ne pas se présenter aux vainqueurs en 75, évitant de justesse les camps de concentration, même s'il n'a jamais tiré sur l'ennemi ("Mon destin n'était pas celui d'un tueur").



Một thời ảo vọng

Người ấy muốn yêu tôi. Tình yêu đầu đời và mối tình cuối. Nhưng con tim sao lại tự phản bội mình !


Số anh sinh ra không phải để chỉ huy, như anh hằng mong ước khi vào lính. "Tự thắng để chỉ huy", một khẩu hiệu mà anh đã tự giật lấy cho mình suốt quãng đời còn lại.


Giấc mơ anh tan vỡ khi mất nước nhà tan, cũng chỉ vì vận nước và số phận rủi ro của dân miền Nam, nòi giống con rồng cháu tiên.

Và từ nỗi ấm ức của kẻ thua trận trước cuộc đời không may mắn, anh đã tự biến mình thành kẻ dối trá. Trơ trẽn, lừa gạt cả ông Trời mà không biết xấu hổ.


Thuở còn thiếu niên, trông anh chả ra gì với cặp tai to và vểnh. Nhưng mối tình đầu quá nhiệt tình đã đủ sức giúp anh cua con gái nhà người ta, dù cha nàng thuộc loại khó chiều, anh cũng ráng tán cả đàn em, dụ chúng với bánh kẹo rẻ tiền, vì thế anh được gán cho cái tên "Bi giòn giòn". Món quà quý giá nhất, báu vật mà anh đã lâu năm tận tụy gom góp, anh đã trao và bị trả lại với nụ cười mỉm, dễ thương kia.

Quá đau lòng, anh chỉ còn biết rút lui và chôn giấu mối tình đầu. Nàng không biết anh vẫn theo dõi nàng từ đó, ánh mắt trông chờ mỗi giờ ra chơi, trong sân trường hay khi xếp hàng đợi vào lớp. Nàng lớp trên, chàng lớp dưới vì bị ở lại lớp. Cũng chỉ vì cái tội chữ như gà bới.Tên nào để mắt đến nàng là bị anh kiếm chuyện ngay.


Cuộc đời không êm ả như một dòng sông xuôi chảy dù mạng anh là "Trường Lưu Thủy".


Tình cờ anh gặp lại nàng, thế là như Rồng* lên mây, anh không làm hổ thẹn tổ tiên Rồng Tiên của mình mà chinh phục người trong mộng.

Còn nàng, vì tin tưởng bạn học ngày xưa nên đã xiêu lòng. Vào tuổi ấy, vẫn còn ngây thơ như ngày nào.

Tự hóa mình thành một hiệp sĩ để phục vụ người yêu. Chàng không ngần ngại rong duỗi thành phố sương mù trên con ngựa trắng, tên gọi Aurore, vì những buổi sáng tinh mơ, đi dạo với nó từ Thung lũng Tình yêu đến Hồ Than Thở.

Chàng còn nhớ những ánh mắt khâm phục của người bộ hành, của những cô gái sẵn sàng ngất xỉu khi ngắm bộ quân phục le lói.

Càng nghe chuyện đời chàng kể, ngày qua ngày, nàng có cảm tưởng đang gặp một tài tử trong vai James Bond, thứ thiệt da vàng, thế hệ 70.


Tất cả chỉ là những ước vọng hão huyền của một kẻ còn đầu óc ấu trĩ, chưa trưởng thành.

Một đống chuyện kể tào lao, trái ngược nhau nếu để ý kỹ đến các chi tiết.


Anh, một học trò dở phải ở lại lớp, lẽ nào là một thiên tài, một con người xuất chúng trong thiên hạ ???


Đa năng, như lái trực thăng, điều khiển tàu hải chiến (như những chiếc PBR, "Giang tốc đỉnh" đi tuần trên sông ngòi, từ tàu nhỏ đến tàu lớn, như loại tàu PT 109 của Tổng Thống JF Kennedy khi ông còn phục vụ trong Hải quân. 

Những thành tích huênh hoang như các chàng bộ đội lúc mới vào miền Nam, sau 75.

"Ồ, dễ như trò chơi, chúng tớ leo lên xe tăng là lái cái vèo, lên máy bay là lái chả thua gì mấy anh phi công..."


Để chinh phục nàng, anh đã không ngần ngại choàng áo khoác Siêu nhân, nhân vật truyện tranh.

Thay vì học 4 năm ở Trường Mẹ, anh rút ngắn lại thành 2, để trở thành một Sĩ quan ưu tú với bằng cấp Cử nhân khoa học ứng dụng - từ 1972 đến 1974. Còn là Đai đen Thái cực đạo chứ không phải giỡn.

Anh cũng vượt cả truyền thống của người ta, huấn nhục 16 tuần, thay vì 8 tuần.


Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã để lại một câu nói rất đúng - một lời tuyên truyền quá thật : "Đừng nghe nhũng gì Viêt cộng nói mà hãy nhìn những gì Việt cộng làm".


Và anh giống các bộ đội 75 như bản sao. Vì "nổ" quá cỡ.

Một kẻ tán giỏi. Quá hoàn hảo.


1972 - Mùa hè đỏ lửa

Tình hình chiến sự leo thang. Trong biển lửa và máu người, Tổ quốc lâm nguy lại một lẫn nữa kêu gọi Tổng động viên.


"Em hỏi anh bao giờ trở lại. Xin trả lời, xin trả lời, mai mốt anh về. Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime, hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã. Anh trở về hàng cây nghiêng ngả. Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa, Anh trở về trên chiếc băng ca, Trên trực thăng sơn màu tang trắng..."

Như một tiên tri xấu: 

Những bài hát phản chiến nổi lên khắp nơi, các châu : Mỹ, Âu, Á... Bản "Give peace a chance" của John Lennon hay "Masters of war" với ca sĩ Bob Dylan...

Báo hiệu trước, cả trong nền điện ảnh và phim "Apocalypse now" được lên màn hình.


Biểu tình nổi dậy chống chiến tranh Việt Nam. Một quốc gia bé nhỏ vô danh bỗng tự nhiên nổi tiếng. Phản chiến để ảnh hưởng dư luận thế giới. Với mục đích lay động ý chí chiến đấu của binh lực miền Nam Việt Nam. Hy vọng chấm dứt sớm cuộc chiến đẫm máu này.


Một âm mưu độc địa. Một trò chơi của các lãnh chúa háo chiến.

Số phận của một dân tộc bị người khác thao túng.


Một đất nước như bất lực. Một con cờ trên bàn chơi. Hay chẳng khác gì những con rối đang bị bóp chẹt, ngập ngụa khó thở, đang cơn hấp hối.


Người hùng khoác lác

Và đây bắt đầu câu chuyện ngược dòng thời gian:


Là một thanh niên chín chắn trước tuổi, chỉ biết trau dồi kinh sử, không nghĩ đến "cua đào", nuôi một ước vọng của trai thời loạn, vào Trường Mẹ, luyện văn võ song toàn để phục vụ lý tưởng : Tổ quốc - Danh dự - Trách nhiệm, anh đã mua chứng chỉ giả để thi sớm hơn các bạn. Rời Nha Trang, không kèn không trống, năm 70, 71 hay 72. Điểm này không rõ ràng theo lời tâm sự : khi thì thi tú tài 1 Việt năm 70 (tức là phải xin được miễn tuổi, vì đang 16 tuổi, học lớp 3 è ????), khi thì khoe thi tú tài 1 ở trường nọ năm 71 ???).

Xong Tú tài Việt, (năm nào chưa rõ : 71 hay 72) anh nhập ngũ với hình ảnh hào hùng của một Sinh Viên Sĩ Quan Võ Bị Đà Lạt.


Nhưng không may, vì thiếu khôn ngoan hiểu biết, không thèm lên mạng nghiên cứu trước, nên anh đã cho số quân sai và không hiểu vì lý do gì anh đã thay đổi tên khóa, từ tên Chuẩn tướng Trương Hữu Đức, thành một tên khác "Trần Quốc Tuấn", một tên có thật nhưng lại là tên của Trường Võ Bị Trần Quốc Tuẩn.

Trường Võ Bị Trần Quốc Tuẩn này trụ tại Sơn Tây miền Bắc dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh, thành lập năm 1945 để chống thực dân Pháp.

Chuyện lạ nhưng có thật : Anh đã tốt nghiệp trong một thời gian kỷ lục, tại 2 nơi, trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt (để nàng khâm phục ; với các bạn trai thì anh không khoe điều này) và Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Chỉ trong 2 năm, anh đã có thể đạt được mục đích là chức vụ Tùy Viên, phụ tá của ông Tướng Võ Bị (và anh rất được lòng các Tướng để thường xuyên vào phủ Tổng Thống). Một chức vụ mà chỉ có cấp bậc cao hơn Thiếu úy, mới được lọt vào.

Tiếc thay cho anh, trên thực tế, ngày tháng nhập trường và điều kiện tuyển lựa không trùng hợp với cá nhân anh. Bằng tú tài phải là ban Khoa học hay Toán mà thôi.

Nhưng mà điều đó không ngăn cản được anh, người đã có vinh dự diễn hành "Ngày Quân lực VNCH" ngày 19 tháng 6 năm 1973 tại Sài Gòn.

Các bạn của anh đều trầm trồ ngưỡng mộ.

Về tài nói phét, phải công nhận anh rất giỏi, vì ai cũng tin. Họ là những người bạn cùng lớp cùng trường, có người là bạn thân từ bé.

Không mãn nguyện với vai trò lính, xách cạc táp cho ông Tướng, anh xin vào những chức vụ cao hơn, quan trọng hơn, như Chỉ huy trưởng Ty Chiêu hồi (ngay quận nàng ở) hay Sĩ quan Hải quân chỉ huy (dù cho anh là Hải quân Chiến binh, trên thực tế anh không có thực quyền này. Theo lời anh, dù bị say sóng, anh vẫn được thu nhận vào Hải quân và điều khiển binh lính trên các loại tàu từ lớn đến nhỏ như PBR " River Patrol Boat" Giang tốc đỉnh hay loại tàu thời Tổng thống Mỹ JF Kennedy PT 109.

Sau biến cố 75, tất cả các binh lính, thành phần chính quyền cũ, những cộng sự viên, gọi là "Ngụy", đều phải trình diện và được gửi đi học tập cải tạo, trong các trại tù rải rác khắp nước, từ Nam ra Bắc. Có những trại tù, địa ngục nổi tiếng tử thẩn như Trại Cổng Trời.


Thế còn anh, chàng Sĩ quan Võ Bị oai hùng nay giờ đâu ???


Biến lặn mất khỏi trại tù, như có được con ngựa Aurore chắp cánh đưa đi.


Rồi một ngày đẹp trời, anh như con chim sổ lồng, thoát khỏi trại tù khổng lồ hình chữ S này. Anh đã không sợ chết, liều mình ra tay cứu vớt 74 sinh mạng. Trên biển khơi, trong lòng địch. Một vực đáy sâu thẳm đã nhấn chìm biết bao nhiêu người Việt Nam trên con đường tìm tự do.

Với một chiếc ghe, anh đã đưa mọi người cập bến bình an vô sự, tại Mã Lai.

Quả thật là một phép lạ !


Một nghi vấn cho đến bây giờ vẫn chưa có lời giải :

Chiếc thuyền kía lớn đến chừng nào để chứa từng ấy người, chưa kể phải chứa thêm nguồn thức ăn thức uống, mấy trăm trái dừa tươi cho anh cầm cự, như  theo lời anh kể, suốt mấy ngày lênh đênh trên biển cả ???


Câu chuyện gay cấn đến đây là hết.

Bạn có tin hay không, vì quá tào lao, đó là do bạn quyết định vậy nhé.


Minh Châu


* Rồng :

Anh sinh Nhâm Thìn, tuổi con Rồng. Mạng "Trường Lưu Thủy" (Trường : Dài như vô tận... Lưu : chảy. Thủy : nước, dòng sông...)

Như một dòng nước chảy qua các chướng ngại vật trên con đường ra biển.


Nếu mình là kẻ dưới lại muốn ngồi trên thiên hạ, một nhân viên mà chỉ muốn lấn cấp chỉ huy, không chịu an phận, theo luật Tạo hóa thì sẽ gây nhiều trở ngại rủi ro trên đường đời của trai Nhâm Thìn.


Trừ khi anh không còn là tuổi Rồng (Nhâm Thìn) nữa mà là đã sửa khai sinh thành con ngựa (tuổi Ngọ), để trốn quân dich hay có cớ không ra trình diện hầu tránh né trại tù cải tạo, mặc dù cho anh vô tội vì chưa từng ra trận ("Số anh may mắn không phải số giết người", như anh đã tâm sự.)




© cfnt, Collège Français de Nha Trang