Chuyện chúng mình



Trời  Melbourne đang vào cuối Thu, nghĩa là đang chuyển mình qua Đông.Trời Melbourne không lạnh bằng Paris, nhưng gió vẫn còn lạnh quá anh ạ.Em nhìn lên không trung, bầu Trời không còn xanh nữa, bầu Trời vẫn đục, Trời buồn vì chúng mình đã xa nhau, anh không còn đứng bên em, cầm tay em, ôm em lại  để nói lên những lời thương yêu


Đây là lá thơ đầu tiên em gởi đến anh, em nhớ ngày xưa anh vẫn nói: Minh ạ, em viết tiếng Việt không rành lắm, ngoài anh ra, em đừng gởi đến ai, anh nghỉ họ không hiểu em đâu. Câu nói này em vẫn nhớ maĩ, vì thế em không dám thơ từ đến ai.


Em đang ngồi ở vườn Tao Đàn, ngồi nhìn trời, nhìn chim, nhìn từng chiếc lá rơi Từ Paris anh gọi đến em "Minh đấy hở em, em đang làm gì đó, anh vừa đi họp về, ngồi viết bài  chợt nhớ đến em. Anh đang nhìn ra ngoài trời, trời trong xanh, không một cợn mây, nhưng sao vẫn lạnh em ạ…."Em lại buồn, ráng cầm nước mắt để vui đùa với anh.Em thưa rằng, Melbourne vẫn còn lạnh, vẫn còn gíó, Melbourne của em mỗi ngày có bốn mùa: Xuân, Hạ,Thu, Đông.


     * Xuân  : Hoa tình vẫn còn ấp ủ, e thẹn

     * Hạ: Tình từ từ nở tỏa mùi yêu thương nồng ấm

     * Thu: Mùa Thu lá bay, nhưng tình ta vẫn còn rây rức

     * Đông: Tình tụ lại, em gọi la "hibernage" tất cả đều chạy trốn mùa Đông


"Chuyện Chúng Mình" em cũng không biết là có nên viết lên những kỷ niệm êm đềm không anh." Chuyện chúng mình" em nghỉ cũng bình thường như mọi người khác, nhưng em ngồi đây quay về dĩ vãng, mình có nói yêu nhau không? mình đã hứa hẹn gì  không,có cầm tay nhau để mà nói lên lời yêu thương,chắc là không…vậy thì có kỷ niệm? có tình yêu? Em khẳng định là mình có rất nhiều và hai chữ "thương yêu" tuy không được nói ra, nhưng đã nằm trong tíềm thức.


Trời Đalat lạnh lạnh thật dễ thương. Hôm đó em nhớ nhà, ngồi trước Khu Hòa Bình em khóc. Anh đi qua, dừng lại, tò mò hỏi  : Bé, tại sao bé lại khóc? Em lại  tủi thân khóc nhiều hơn nửa, anh quấn quýt lên, bé nín đi, nín đi …em nhìn anh hai hàng nước mắt chan hòa,"em nhớ nhà quá". Và từ đó chúng mình quen nhau.


Hàng ngày em ra ngồi chỗ cũ, chờ anh. Em hỏi anh làm gì, anh trả lời anh là sinh viên Sư Phạm môn Triết, em cười  hỏi Triết là gì, và ra trường anh làm gì để sinh sống. Anh bật cười vì cái ngây ngô của em, sau này anh sẽ là  : Giáo Sư Triết  em ạ.


Lúc đó em đang học ở Yersin, vào hỏi các bạn "Triết " là cái gì vậy, không ai biết cả, không ai rành tiếng Việt. Sau này em mới hiểu đây là  Philosophy, khi em vào học môn đó.


Vào những ngày cuối tuần, anh đưa em xuống bờ hồ: Bé nè, anh là sinh viên còn đang đi học, bé đừng bắt anh đưa vào những tiệm lớn bé nhé, đi với anh, anh mua kem cho bé ăn. Và chúng mình ghé tiệm kem "Việt Hưng", anh chạy vội vào mua cho em cây "Eskimo" . Này bé, em ăn đi, kem này ngon lắm, có chocolat bé thích, kem mềm và thơm.


Em sung sướng e thẹn cùng xấu hổ, nhìn anh với ánh mắt biết ơn."Em mời anh, anh ăn đi, anh mua cho em mà."Những cái dễ thương, thật thà, vô tư, cứ mỗi lần nhắc lại cả hai đứa chúng mình cùng cười.


Bây giờ mỗi lần vào Siêu thị, em đứng trầm ngâm trước hàng kem. Kià anh, kem Eskimo vẫn còn đây, nhưng không phải là Eskimo của ngày xa xưa.


Tối đến anh ưa dẫn em đến dốc Minh Mạng gần nhà. Minh này, em ăn phở Bắc nhé, sau này em có vào nhà người Bắc, em phải biết những món này. Em ngây thơ hỏi lại, anh ạ, em phải vào nhà người Bắc? tai sao em phải vào nhà người khác, em có nhà của mẹ cơ mà…anh lại cười  lắc đầu, chắc lại nghỉ "ôi sao mà cô bé ngây thơ đến thế".


Chợ Đalat vừa mới được xây lên. Ngôi chợ ngăn nắp và sạch sẻ. Ngày cuối tuần hai đứa lại ra chợ, đi lang thang. Anh ưa hát " Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, có khi nắng hoa chưa lên mà một loài hoa chợt tím.."em cười, anh nhớ ai vậy, tại sao đã có em bên cạnh  anh lại nhớ đến người  khác. Anh lật dật xin lỗi và đền bù bằng chuối " La Ba " loại chuối này chỉ trồng ở Đalat, vừa dẻo vừa thơm.


Đấy anh lại khôn quá, thật đúng là người Bắc.


Nếu còn hờn, còn giận nửa, anh bóc vỏ quả chanh, này Minh, loại chanh này mùi thơm lạ lùng, em ngửi xem, anh lại " dí "vào mũi em, mùi chanh thơm thật .Vậy là xem như anh đã xin lổi em.


Lúc đó em chỉ mới 14, 15 tuổi  , nhà có những bốn anh trai, em là gái Út trong gia đình, mẹ đã cưng chiù, các anh lại xem em như " búp bê biết nói" chìu đến hư đấy anh ạ, mà còn khổ nửa bạn các anh  cũng thương em.


Có những lúc bạn của các anh đến nhà chơi nhìn em cười cười  : Út à, tại em còn nhỏ quá không thì anh đã mời em đi chơi. Em hỏi lại, đi thì đi, có gì anh lại ngại, mà tại sao lại dùng chữ "mời", thôi hai đứa mình đi xinê, anh mua vé cho em anh nhé. Em ngây thơ thật, sống trong tình thương yêu ấm cúng của gia đình, em không cần biết hai chữ: "tình yêu".


Những cái vu vơ, những nụ cười thân thương, đến giờ anh vẫn nhắc.


Thời gian lại  trôi qua, cuối năm em trở về quê, thưa mẹ con không muốn xa nhà nữa. Từ đó em mất hẳn liên lạc với anh.


Rồi có một hôm tình cờ  em đi qua một  ngôi trường lớn,  anh đứng ở phòng Giáo Sư nhìn ra, anh thấy em, không hai đứa mình đã nhận ra nhau, em không dám bước đến tuy lòng mừng và chắc…"mình đã biết yêu.". 


Sau đó mình đã đến với nhau, "anh đến với em vào một chiều trời nhạt nắng" có phải vậy không anh.


Ôi kỷ niệm Nhatrang vẫn là kỷ niệm đẹp quá, dễ thương quá, nó đã ấp ủ trong em, nó đã sinh nở tình yêu, càng ngày càng đậm đà giữa hai chúng ta.


Anh đã là giáo sư, em vẫn là cô học trò, vẫn không chịu cầm chiếc nón để e thẹn mỗi khi nhìn anh. Anh vẫn đến nhà em, có lẽ hầu như mỗi ngày,mình đã nói gì? "Yêu?" em nghĩ rằng không. Thật sự nếu đã nói ra tiếng "Yêu " thì mình đã là vợ chồng, em không ngồi đây viết lên …"Chuyện  chúng mình". Em vẫn buồn cười mỗi khi nhớ đến anh, ờ nhỉ anh đúng là .."khờ khờ" tại sao không ôm em, tại sao không nói một câu rất bình thường " Minh ạ, anh yêu em…hay là Minh chờ anh, anh ổn định sẽ về xin mẹ cưới em?  Không và vẫn là Không…anh chợt đến va chợt đi


Những năm tháng qua, lòng em cứ rây rức, ờ nhỉ tại sao anh không bao giờ bảo là yêu em, tại sao anh không hôn em, dầu chỉ là nụ hôn phớt nhẹ trên má, cứ những tại sao và tại sao nối tiếp nhau…cho đến bốn chục năm sau …tình cờ em được tin anh.


Duyên còn không, nợ còn không…bây giờ em Melbourne anh  Paris…..nửa vòng trái đất.Mỗi lần gọi anh, em vẫn buồn cười, anh ạ  anh thức hay ngủ …vì tay em đau có dài  để mà níu lấy tay anh, mình ở xa nhau quá… tình yêu đã sống lại sau những năm tháng đầy thương nhớ.


Mỗi lần em hỏi anh còn nhớ những cây bàng mọc ven biển, những cây đã làm anh khổ sở  và ….Minh ơi ..em tha cho anh đi, đừng bắt anh đập trái bàng cho em lấy hột cho em ăn, mà em còn ác nữa bắt anh đút cho em, không thì em lại giận hờn vu vơ..anh là giáo sư mà em, anh năn nỉ em, ai mà thấy thì tội nghiệp cho anh lắm…nhưng em vẫn lắc đầu, em thích ăn…anh phải đập trái bàng, lấy hột dài dài trắng trắng ấy cho em."


Mỗi  Chủ Nhật em theo anh đi lễ Nhà Thờ Lớn, anh có đạo, bảo rằng em phải theo anh nhé, em ngỡ rằng, ờ mình đi theo ..bây giờ mới biết chữ  "theo" có nghĩa khi em làm vợ anh thì phải vào đạo với anh. Chữ Việt Nam sao rắc rối quá anh nhỉ.Nếu là em, em sẽ hỏi thẳng..có chịu lấy em không?… vậy là mình đã nên duyên vợ chồng.


Trước mặt  Nhà Thờ có những hàng cây phượng đỏ, cây phượng mà mỗi lần em đi dến Cairns, tiểu bang Queensland, đẹp lắm, đẹp vì anh ơi….có những cây bàng dọc ven biển, có những cây phượng đỏ trong thành phố . Đến mùa phượng nở, cả vùng trời đó chỉ là của em, riêng em thôi …vùng trời Nhatrang mùa phượng vĩ.


Lại hành anh nữa, làm tội anh nữa..em bắt anh  trèo lên cây, hái những hoa phượng thật đỏ, thật tươi, để em cài lên mái tóc …nè anh,.anh nhìn em, em xinh không, em cười sung sướng và anh thì…. Minh ạ…thôi đây là lần cuối em nhé, tội anh quá.." và lần nào cũng là lần cuối của em cả.


Mình đã tìm lại nhau sau bốn mươi năm xa cách. Vũ Khanh đã hát bài "Mười năm tình cũ" hai đứa mình cũng đã bốn chục năm, nhưng vẫn chưa gặp lại  nhau, mình chỉ tìm đến nhau qua những bức hình, qua những cú phone, qua những e-mail và đã hai lần, anh gởi đến em hai lá thư xanh…anh cười hỏi em: "theo năm tháng hoài mong, thư gởi đi mấy lần đợi hồi âm chưa thấy ( bài" Sao chưa thấy hồi âm," bạn Hoàng Oanh của em hát).


Cầu Ô Thước vẫn còn đó, em nhìn lên trời đếm muôn ngàn vì sao…nhưng anh ạ.


Em là vì sao…… MAI

Anh là vì sao …  HÔM

Hai vì sao tuy hai mà một,

Hai vì sao tuy một mà hai.


Võ Thị Đồng Minh



© cfnt, Collège Français de Nha Trang