Tình thứ nhất
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư.
Em không lấy, và tình anh đã mất.
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo.
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi aó.
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới bên em, chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã.
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm.
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ.
Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao!
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ.
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,
Xuân đầu muà trong sạch vẻ đơn sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi.
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, nên anh đã mất rồi.
1937-1939
|
Mon premier amour
Mon premier amour,
Mon seul et premier amour,
Je te l'ai donné,
Une lettre l'a accompagné.
Mais heurtant ton refus,
Mon amour a disparu.
Un amour qui s'est donné
Ne se reprend jamais.
Une lettre, fine, enfin assez,
Comme toute une vie d'illusions bercées.
Et l'amour, tristounet
Comme les amoureux séparés.
Du papier
Bien gardé
Dans ma poche, en secret
Milles fois rédigé et rédigé
Avant d'envoyer.
Timidité oubliée,
Suivie d'une lettre si empruntée.
Après, attendre à tes côtés,
Ne voulant plus te quitter.
Cet amour de jeunesse rejeté
Avec le papier tout neuf déchiré.
Par cette journée,
Le ciel tout couvert,
Des nuages plein la vallée.
Encore chanceux,
Mon cœur amoureux,
Toujours si bleu.
Sève printanière, du sang à flots
Des boutons à peine éclos.
Au jardin, qu'il pleuve ou qu'il vente
Encore des oiseaux qui chantent.
Toujours aimer,
Ô fleur de grenadier,
Ô fleur de Camélia…
Premiers instants, hélas,
De papillons ou de fleurs enivré
Mille fois déjà
A me surprendre, encore rêver.
Ces yeux où je n'oserai m'y mirer.
Ni jamais touchées,
Ces mains, tant adorées.
Quand on était tout petit,
J'ai toujours cru. Seulement des plaisanteries.
Sans me douter,
Mon cœur, longtemps déjà, a éclaté!
Yeux secs… Mais tant de larmes ont coulé.
Insidieusement, secrètement refoulées.
Les premières fleurs, un parfum de virginité
Au printemps, les premières journées
Que pureté
Et simplicité.
Nouvelle senteur, à peine imprégnée,
Que solidement gravée,
Comme sur du fer.
Brume de quinzaine,
Ciel et terre tout confus. Incertaine.
Message enflammé déjà égaré,
Par un courant de rancœur emporté.
Les reflets de la matinée
Aussitôt teintés
De couleurs fanées.
Je n'ai qu'un seul premier amour.
Je te l'ai donné
Et je l'ai perdu.
Traduction Nguyễn Thị Minh Châu
|