39 năm sau, tự nhiên chúng mình tưởng nhớ lại mái trường CF, tìm kiếm trên Web để liên lạc với hội Cựu Học Sinh COLLÈGE FRANCAIS. Tình cờ không hẹn, hai bạn cũ có duyên lại gặp nhau trên Forum, để nối lại tình xưa. Mình học chung nhau năm đầu, ở Collège Français, còn chân ướt chân ráo, bập bẹ vài ba chữ Pháp, chưa gì đã vội học câu tỏ tình với cô bạn bé nhỏ năm nào. Anh chưa dám nói thẳng thừng qua tiếng mẹ đẻ, nên dựa vào câu " JE T 'AIME " để thổ lộ tâm tình với em, người em bé nhỏ còn thơ, chưa từng nghe qua câu ái mộ thân tình,chỉ biết lặng lẽ đáp lại bằng nụ cười hồn nhiên và ánh mắt với nhiều ngạc nhiên bí ẩn của La Joconde. Mỗi ngày anh vẫn thường theo dõi hình bóng em tung tăng những bước chân chim, trên con đường nhỏ từ Trần Quý Cáp, chạy qua Sân Vận Động, đổ về Yersin để dẫn đến cổng trường xưa ở Bá Đa Lộc. Ngày nào, có được dịp trò chuyện là cả một bầu trời hạnh phúc. Lớp học mình, ngày xưa,nằm ở dãy phía sau, sát tường với dòng tu bên cạnh. Khung cảnh thật nên thơ và tinh minh của buổi sáng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng reo vui bên ngoài cửa sổ. Bên trong, những mái đầu xanh vẫn cặm cụi, ê a vài chữ với quyển Remi et Colette. Cô giáo chúng mình là một bà đầm cao lớn, môi son tô đỏ thắm và bà ta thích làm dáng với vòng đeo tay và hoa tai. Bé nhớ không, anh là học trò trung bình, cố gắng lắm thì tháng nào cũng " sous moyen", vì trời bắt tội với nét chữ " như gà bới " của anh, và bà giáo đã tức giận, xé không tiếc tay. Ngòi bút tre vẫn như trêu tức anh, trên từng trang giấy, mỗi đêm khi anh phải chép lại bài, từ quyển Cahier de maíson của em, bao bằng protège-cahier mầu hồng nhạt, với nét chữ mềm mại như thiên thần. Trong lớp, tuy cũng giả vờ cặm cụi bài vở, nhưng hình như không lúc nào anh không nhìn về phía em ngồi, cô bé kháu khỉnh với làn da trắng mịn và nụ cười hiền dịu như khóa lấp mọi giận hờn. Nhiều hôm, như để chứng tỏ uy quyền tối thượng của một bà giáo nghiêm minh, bà ta mở cái tủ, màu học cụ, lôi ra một xấp bons points -điểm tốt - và thưởng cho em, kèm theo một tờ " Témoignage de Satisfaction", trước những ánh mắt thèm thuồng ganh tỵ của lũ học trò, và dĩ nhiên anh cũng được ban phát một tờ " Témoignage de Mécontentement " và được dẫn giải lên văn phòng Ông Econome, Monsieur Sandjivi, Ông Tây Đen giám thị to cao và nghiêm nghị và ông biết nói tiếng Việt rất sõi. Thế là hôm ấy cả hai đứa đều có “Billets de Madame” mang về nhà. Mọi chuyện trong ngày cũng qua, buổi trưa, sắp đên giờ tan học, cả lớp phải đứng lên, hát những bài trẻ con, như " Joli Tambour, Il Etait Un Petit Navire " " Chevaliers de La Table Ronde”… Anh xoay người, tìm ánh mắt của em. Đã có những tiếng xì xào chọc ghẹo từ đám bạn tinh quái: " Mày mê “Mắt Nai” mất rồi!", " Đâu có!". Anh vội chống chế: " Bao giờ Mắt Nai đứng nhất lớp mà tao đứng bét thì điều này mới thành sự thật". Nhưng anh biết mình đang nói dối lòng mình. Thiên bất dung gian, tháng sau em quả tình đứng nhất lớp, được Monsieur L’Économe đến tận lớp, gọi tên lên, khen ngợi và trao bảng Tableau d’honneur, và ông còn huấn thị cho bạn bè noi gương, còn anh thì....lại thụt lùi xuống hàng... đội sổ!!! Bóng thời gian lướt nhanh qua sân trường, những cây bàng dắt ra phía sân trước đứng im bất động như báo trước mùa hè vắng lặng đã đến Trong lớp, bọn con gái đã bắt đầu xôn xao chuyền tay nhau những quyển " Cahier de Souvenirs " để trang trọng viết vào đấy những kỷ niệm vui buồn của năm học, nhắc đến những thầy cô giáo khó tính, ưa bắt đi consigne và nhất là... nhớ nhé, xin đừng quên nhau trong ba tháng hè xa cách. Thế nào cũng phải dán vào cho bạn một tấm hình hay một tấm carte với đôi giòng lưu niệm. Thỉnh thoảng, cũng còn bắt gặp những đôi mắt đỏ hoe vì xúc động. Trong khi ấy lũ con trai, vì muốn chứng tỏ mình không yếu đuối, nên không thấy tham dự nhiều, mặc dù cũng có đứa lúng túng ra mặt khi bị hỏi tới quyển Lưu bút Ngày Xanh. Sau khi lấy hết can đảm, anh lúng túng trao cho em quyển Cahier de Souvenirs mới toanh mà anh đã nắn nót viết từng chữ trong trang mở đầu. Em đã đón nhận vẫn bằng nụ cười ngây thơ và ánh mắt thiên thần. Thế là anh sung sướng và hồi hộp đợi chờ...... Hơn một tuần lễ sau, bé trao lại cho anh. Trên trang đầu tiên, em đã viết bằng tiếng Pháp những giòng lưu niệm ngọt ngào và trìu mến, ca tụng mùa hè và tình bạn, và ký tên trên một tấm thiệp có hai cánh hoa hồng màu hoa anh đào. Câu chuyện tình Platonique bé nhỏ của anh ngày nào tưởng đã tan vào quãng vắng hư vô, nhưng bé ơi, hôm nay vẫn còn đó, lấp lánh như những hạt cát vàng trên mặt biển Nha Trang, vẫn ngọt ngào và huyền thoại như một tình yêu vĩnh cữu, về khung trường cũ và tình bạn tuyệt vời. MTĐ & BTK (Houston - Paris / Mùa Đông 2008 - Mối Tình Đầu và một Bản Tình K vô tận)
NỐI LẠI TÌNH XƯA - NHA TRANG NGÀY VỀ BTK Aujourd’hui tu me ramènes vers le passé. Ensemble nous évoquons ce paradis de sable blanc, nous laissant bercer par le son des vaguelettes mourantes sur la plage, caressés par un vent aussi doux que ton regard, sous un soleil ardent comme notre amour. MTD Tay trong tay mình cùng nghe sóng vỗ Mà tuởng chừng nhip đập của con tim Mộng ngày nào anh đưa em về thành phố biển cũ Cầm tay em, dịu dàng anh sẽ bảo em là thiên thần của lòng anh Main dans la main Ecoutons le bruit des vagues, mon amour! On aurait cru les battements de nos cœurs Promesse tenue, rêve accompli Nous voilà de retour dans notre ancienne ville Celle au bord de la plage Là, je prendrai ta main Et tendrement je t’appellerai « l’Ange de mon coeur » BTK Je t’envoie une photo de Bougainvillées dont tu m’as parlées en citant La Frégate, un restaurant français avec sa clôture toute fleurie de Bougainvillées, pas loin de la Poste de Nha Trang. Fermant les yeux, je me laisse emporter par le flot des souvenirs, empruntant les vieilles rues menant vers la rue de la Plage, l’avenue Duy Tân- aujourd’hui nommée Trần Phú. MTD Je suis là, à t’attendre. « Par où tu veux commencer? » La Poste de Nha Trang se trouve juste devant nous. Allons-y, entrons. A l’intérieur, tu peux voir des guichets pour les envois en recommandé ou pour les cas urgents, des télégrammes à Sài Gòn, du genre « Rentre immédiatement, mère gravement malade ». En réalité, RAS ( Rien à signaler ), juste une ruse de bonne femme, pour récupérer un mari infidèle, voulant traîner indéfiniment auprès d’une maîtresse à Sài Gòn! Sortons de là, à gauche, tout droit, à quelques pas seulement, siège la Mairie de la province de Khánh Hoà et à droite, un peu en biais, on peut voir le restaurant La Frégate. En face de celui-ci, une marchande de « bánh bèo », spécialité du coin, très connue sous le nom de « Bánh bèo Bưu điện », divinement bon! Un vrai régal! As-tu déjà eu l’occasion d’y goûter? BTK Je ne me rappelle pas de la Mairie, mais il me semble avoir remarqué un parc public tout près? MTD Exact, ta mémoire est bonne, j’ai failli oublier: En quittant la Poste, on arrive à un coquet petit jardin, à proximité de la Mairie. Laisse-moi te raconter mes souvenirs du Bureau de Poste: Je me souviens de ces visites à la Poste où ça arrive fréquemment qu’une ou deux dames me demandent un service: rédiger un télégramme à leur mari, étant incapables d’envoyer un télex. Le temps que j’écris, les voilà lancées dans d’intimes confidences: Des maris en fuite à Sài Gòn, en compagnie de jeunes maîtresses ou concubines ….Et moi, le gamin en train de prêter une oreille attentive à ces histoires de ménage! Bon, on continue notre promenade! Direction Plage, en tournant à droite maintenant. Un grand vent déchaîné nous y attend. Sur le trottoir, du côté droit de la rue, nous allons passer devant le restaurant « Nautique »: Là, une grande terrasse, un panneau figurant un canot surfant sur l’eau éclairé de petites lumières multicolores clignotantes. Le patron, un Vietnamien avec une épouse française et 2 garçons, René et Albert, élèves de notre Collège, de 2 classes en dessous de la nôtre. BTK C'est bizarre, je devrais les connaître, René et Albert, mais non, ces noms, ça ne me dit rien! Et je ne me rappelle pas du restaurant Nautique non plus! |
© cfnt, Collège Français de Nha Trang