Chuyện ông Xã Gàn


 

Xuân đi xuân lại xuân cứ mãi

Thế thái nhân tình chẳng đổi thay

Mai vàng trải thảm thềm năm mới

Hoà bình hy vọng khắp muôn nơi.


Dê de khỉ tới, lợi dụng thời cơ tôi xin múa rối làm trò khỉ mượn vài câu Kiêù của cụ Nguyễn Du để hâm lại « La chèvre de monsieur Seguin » cho thêm phần văn vẻ. Đả có dê có khỉ thì tựa đề « Cô Mùi và Thân phận ông Xã Gàn » chắc củng không lạc đề.


Thành phố huyện nho nhỏ nằm sát lưng núi trong một phong cảnh hửu tình và nên thơ. Xung quanh cây cỏ xanh mướt, một dòng sông nhỏ nhẹ nhàng chảy ngang dưới phố. Ông Xã Gàn sống ở đây đã lâu, lúc xưa đả từng làm xả trưởng, tính hơi gàn gàn nên dân chúng vẩn quen miệng gọi ông Xã Gàn.


Về gia thế, đả mấy đời vợ nhưng không có duyên nào mặn mòi để chia xẻ trăm năm. Con không vợ chẳng có, bây giờ đã xế chiều ông Xã Gàn càng cảm thấy căn nhà trống trải cuộc đời cô đơn. Tìm hoài không biết tìm đâu, có người nói cứ lên mạng, trên đó đủ màu đủ lứa. Đời nay văn minh tiến bộ đem mạng mình gởi cho mạng net, ông Tơ bà Nguyệt làm sao địch nổi.


Sau bao nhiêu trao đổi ly kỳ tình tứ ông Xã Gàn quần áo bảnh bao, tóc húi sạch sẻ ra phi trường đón nàng. Phi cơ hạ cánh, đoàn người lũ lượt đi qua cho đến khi một cô gái đẹp như hoa khôi đứng lại chào ông. Xả Gàn sửng sờ trước nét đẹp. Đẹp quá, đẹp hơn cả trong hình. Cô Mùi quá xinh, người thon nhẹ nhàng, tóc đen nhanh nhánh, da trắng mịn màng, má lúm đồng tiền lại thêm cái răng khểnh làm ông Xã Gàn mất cả hồn viá.


Mùi xem trang trọng khác vời

Khuôn trăng đầy đặng nét ngài nở nang

Hoa cười ngọc thốt đoan trang

Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da.


Từ đó nàng trở thành «ma chériiiiie», «ma biquette», «ma blanquette».. không danh từ nào diển tả nổi mối tình chân thật của ông Xả Gàn.


Một người luống tuổi như ông vớ được một cô vợ trẻ đẹp như vậy đúng là «chồng già vợ trẻ là tiên » đâu như mấy ông bạn già có vợ lớn hơn mấy tuổi « vợ già chồng trẻ là duyên cái con thằn lằn ».


Ông Xã Gàn rất chìu và cưng vợ. Là người hiền từ và đàng hoàng, ông nưng niu cô Mùi và chỉ có ý đem cô Mùi về để vui cửa vui nhà, cho có bầu bạn,vấn đề thể xác chỉ là phụ trội. Cô Mùi lúc ban đầu củng rất vui vẻ và chìu chuộng ông Xã Gàn. Hai người tuy chênh lệch tuổi tác không cùng chủng tộc nhưng rất là tình ý thương nhau.


Càng thưong càng quý cô Mùi ông Xã Gàn lại càng sợ mất nàng. Ông ta bắt đầu kiểm soát những hành vi, đi lại của cô Mùi, canh chừng điện thoại không dây và cả mạng Mặt Dê Facebouc. Tình yêu làm mất lý trí, càng thưong càng ghen, càng ghen càng gàn ông cấm không cho cô Mùi đi ra ngoài nửa.


Thâm nghiên kín cổng cao tường,

Cạn dòng lá thắm dứt đường chim xanh


Nhà cửa tuy rộng rải nhưng suốt ngày gò bó không đi ra ngoài thì củng chỉ là ngục vàng. Cô Mùi héo mòn, nhớ nhà, nhớ quê hương.


Buồn trông cửa bể chiều hôm

Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa

Buồn trông ngọn nước mới sa

Hoa trôi man mác biết là về đâu?

Buồn trông nội cỏ rầu rầu

Chân mây mặt đất một màu xanh xanh

Buồn trông gió cuốn mặt duềnh

Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.

Chung quanh những nước non người

Đau lòng lưu lạc nên vài bốn câu


Nhưng không có hàng rào nào ngăn cảng được tâm hồn. Lại sẳng in tờ nét, ai phôn, cô Mùi bắt liên lạc dể dàng với bên ngoài và trong số bạn có một chàng:


Một chàng vừa trạc thanh xuân

Hình dong chải chuốt áo khăn dịu dàng

Nghỉ rằng củng mặc thư hương

Hỏi ra mới biết rằng chàng Sói Khanh

Bóng Nga thấp thoáng dưới mành,

Trông nàng, chàng cũng ra tình đeo đai.


Nhưng nàng nào có biết đâu


Bạc tình nổi tiếng lầu xanh

Một tay chôn biết mấy cành phù dung


Cô Mùi tuy vẩn còn cảm tình với ông Xã Gàn nhưng trên cáng cân những vui thú bên ngoài quá nặng ký. Cuối cùng cô để lại gần hết đồ đạc chỉ gói ghém đôi ba thứ vặt vảnh và nhẹ gót ra đi. Ở ngoài tất cả đả sẳng sàng


Rằng ta có ngựa truy phong

Có tên dưới trướng vốn dòng kiện nhi

Thừa cơ lén bưóc ra đi

Ba mươi sáu chước chước gì là hơn

Dầu khi gió kép mưa đơn

Có ta đây cũng chẳng can cớ gì


Kinh thành sánh chói, đèn chớp đủ màu, ngựa xe như nước, nhà hàng cà phê thôi đủ thứ quyến rủ. Nhưng ôi thôi con dê đả bị sói làm thịt đâu có được tận hưởng những diểm phúc vui chơi hào nhoáng của cuộc đòi giả trá.

Cô Mùi bây giờ mới rỏ tình huống, trốn ngục vàng để rơi vào lầu xanh.


Than ôi! sắc nước hương trời,

Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây?

Giá đành trong nguyệt trên mây,

Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa

Thương thay thân phận lạc loài

Dẫu sao cũng ở tay người biết sao

Lầu xanh mới rủ trướng đào

Càng treo gia ngọc càng cao phẩm người

.............

Biết bao bướm lả ong lơi,

Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm.

Dập dìu lá gió cành chim

Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh


Trở lại với ông Xã Gàn, căn nhà khi xưa trước khi cô Mùi tới đả hiu quạnh, nay lại càng gấp trăm gấp ngàn lần hơn.

Ông ngâm nga nhai đi nhai lại mấy câu thơ học thời niên thiêú


Fleuves, rochers, forêts, solitudes si chères,

Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé.


Ông khui rượu để dành cho những dịp lớn nhưng sao chai nào cũng lạt. Càng lạt ông càng uống, càng uống càng say, say cho quên nổi buồn tận thế


Khi tỉnh rượu lúc tàn canh,

Giật mình mình lại thương mình xót xa.


Ông Xã Gàn về mặt tình duyên đúng là sinh ra cái số con rận, bây giờ mất cô Mùi mạt nhăn như khỉ ăn ớt. Tình duyên lận đận không ra cái con khỉ khô mốc xì gì hết. Rận ơi là rận khỉ ơi là khỉ dê đâu rồi? Đời đúng là một trò hề, còn mình làm trò khỉ:


Khỉ tựa gối khỉ cúi đầu,

Khỉ vò chín khúc khỉ chau đôi mày.


Ôi còn chi nửa:


Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ

Đòi phen nét vẽ câu thơ

Cung cầm trong nguyệt nước cờ dưới hoa

Vui là vui gượng kẻo là

Ai tri âm đó, mặn mà với ai.


Tội nghiệp cho ông Xã Gàn không phải tuổi con dê mà cũng không phải tuổi con khỉ, tình duyên tưởng đâu hạnh phúc cho đến ngày tàn, nhưng hỏi ôi


Ngẫm hay muôn sự tại trời

Trời kia đả bắt làm người độc thân.

Bắt không dê, không có dê

Có đâu nhảy bậy làm càng nhào vô


Buồn ơi ta chào mi, từ ngày mất cô Mùi, ông than thân trách phận, giận trời già sao quá đắng cay với mình.


Ngồi buồn mà trách ông xanh

Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười

Lần sau đừng lấy vợ hờ

Lấy ai thương thiệt còn không một mình.


(Xin hai cụ Nguyễn Du và Nguyễn Công Trứ thứ lổi cho mấy vần thay đổi;-)


Bài này bắt đầu viết năm ngoái lúc Dê bắt đầu be he nhưng chưa biết cô Mùi có bỏ ông Xã Gàn ra đi hay không nên phải đợi. Bây giờ Thân phận ông Xã Gàn đả rỏ, cô Mùi đã ra đi, câu chuyện đả đến hồi kết.


Bảng việt này khác bảng chính cuả Alphonse Daudet, không có máu chảy thịt rơi không có soái nhậu dê sống, chỉ có loài người làm lang soái làm hại loài người.


Hoàng Ngũ Phúc

Fuku janvier 2016



© cfnt, Collège Français de Nha Trang