Tưởng là tình yêu


 

Để nhớ về thời mới bắt đầu thích nhìn con gái...


Mùa hè năm ấy, nó theo gia đình dọn về thành phố ven biển miền trung có con đường trồng cây phi lao mờ mờ chạy dọc theo bờ cát trắng. Đầu niên học tới, nó vào lớp Nhì trường tiểu học công lập Tân Phước. Thầy giáo còn trẻ, rất lịch sự khi tiếp phụ huynh học sinh, nhưng có vẻ hơi lạnh lùng nghiêm khắc. Mẹ nó khuyên phải giữ hạnh kiểm cho tốt vì ông thầy này " mặt gà mái " trông dữ lắm. Nó chẳng biết mặt gà mái hay gà trống thì như thế nào, nhưng thấy thầy rất oai quyền, học trò nào cũng sợ.


Ngồi cạnh nó là một thằng bé ốm yếu, da trắng xanh, mà trong lớp lũ bạn đặt tên là " thằng xương gà". Nó thầm nghĩ, ở trường này coi bộ hơi nhiều gà, mặt gà mái rồi còn xương gà nữa! Thầy mặt gà mái tuy nghiêm nhưng rất tận tâm với học trò. Từ sợ sệt, lũ học trò dần trở nên kính nể và mến phục thầy như một đấng mẫu mực tài ba. Thằng xương gà rất hiền lành, dễ thương, mà còn học giỏi nữa. Nó cũng thuộc loại học sinh giỏi. Xương gà và nó thay phiên nhau đứng nhất nhì lớp.


Ngày đó, chúng nó vừa đến tuổi bắt đầu để ý tới bọn con gái học chung trong lớp. Xương gà và nó hay gán cho nhau danh hiệu " đẹp trai con nhà giàu học giỏi con gái mê". Đứa nào cũng khoái như mở cờ trong bụng khi được tặng danh hiệu đó, nhưng lại cứ giả bộ giãy nảy lên:


- Trò ơi, đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, con gái mê, á!

- Hông đâu! Trò mới đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, con gái mê đó!


Và lại cười hi hí, giống như rất khoái trá khi gán được những tĩnh từ vừa tán dương vừa trêu chọc ấy cho bạn mình.


Trong lớp có một cô bé tên là Mây, da trắng trẻo, môi thắm, lông mi cong vút, tóc luôn thắt đôi bím có cột hai chiếc nơ xinh xắn. Nó đã nhiều lần tự bắt gặp mình lén nhìn Mây đang nói cười với bạn, hoặc đang ngồi nghiêng đầu cắm cúi chép bài, trông sao mà dễ thương quá. Nó cũng biết thằng xương gà rất thích Mây. Tuy vậy, đứa nào cũng cứ giả bộ cặp cô bé với đứa kia. Xương gà chọc nó:


- Trò ơi, Mây đang nhìn trò say đắm kìa! Hi hi hi hi!


Nó liếc nhìn Mây thật lẹ, miệng phản đối kịch liệt:


- Đâu có đâu! Nó nhìn trò đó chứ! Ha ha ha ha!


Thực ra, Mây lúc ấy đang mải tía lia nói chuyện với bạn, đâu có màng chi tới nó hoặc thằng xương gà. Những khi được thầy gà mái đọc bài luận văn giải nhất của nó hay của xương gà trước lớp, chúng nó thường rán ưỡn ngực, liếc mắt nhìn Mây hy vọng kiếm chút ánh mắt khâm phục. Nhưng than ơi, cô ả những lúc ấy cứ phớt tỉnh ăng-lê, mải lo chuyện chi chi khác, khiến những chàng học tập si gái vô cùng thất vọng. Mà nó với xương gà thì mặc dù chọc ghẹo nhau bạo miệng vậy, chứ nhát như thỏ đế, có bao giờ dám mở miệng nói một tiếng nào với cô bé Mây đâu.


Thằng xương gà lén theo Mây đi học về, rồi hí hửng khoe với nó là biết nhà cô bé ở đâu rồi. Nó tuy rất muốn hỏi tới, nhưng lại giả vờ làm lơ, coi như không phải chuyện đáng để ý:


- Vậy là trò mê nó quá rồi phải không? Cha, đi theo tới nhà người ta luôn! Hi hi hi hi!


Xương gà chợt thấy mình hớ, cố gắng bào chữa:


- Đâu có đâu! Tui tình cờ đạp xe ngang nhà thờ Phước Hải, thấy nó đi vô nhà ngay góc có cái hàng rào xanh trước mặt chứ bộ!


Nó khoái chí thầm nghĩ trong bụng:


- À há, biết rồi! Chiều nay mình cần phải đi thám sát địa hình mới được!


Buổi chiều, nó đạp xe vòng qua phía nhà thờ. Căn nhà có hàng rào xanh kia rồi! Nó rà thắng xe chạy thật chậm, mắt nhìn chăm chú qua khung cửa, nhưng chẳng thấy ai trong căn nhà chập choạng tối. Hay là thằng xương gà nó xạo mình? Chắc nó xạo mình thiệt rồi, chứ nó khoái con Mây, làm sao nó lại cho mình biết nhà làm chi? Nó chạy đến ngã ba đường, đứng lại phân vân, không biết có nên về hay vòng lại thử thời vận một lần nữa. Lỡ may nhìn thấy Mây thì sao? Mà coi chừng thằng xương gà nó cũng đang đứng rình đâu đó, lỡ nó thấy mình thì quê chết! Nó chần chừ một lát, rồi chặc lưỡi đạp xe vòng trở lại. Nhà Mây đã lên đèn. Và, tim nó đập mạnh, Mây kia rồi, đang ngồi ăn cơm cùng gia đình. Ngọn đèn điện hơi tối không cho nó thấy rõ chi tiết, nhưng nó tưởng tượng, da Mây vẫn trắng, môi Mây vẫn hồng và lông mi Mây chắc vẫn cong vút đẹp vô cùng. Lòng rộn vui, nó đạp xe về nhà, không quên liếc quanh xem coi có thấy bóng dáng thằng xương gà núp đâu đó không.


Buổi tối, nó nằm mơ thấy nó và Mây nắm tay nhau đi trên con đường có cây lá mờ mờ, ghé vào quán nước ngoài biển uống ly nước dừa mát rượi, rồi chạy ra bờ cát thả chiếc diều có cái đuôi dài dài, phất phới bay tung trong nắng, trong gió, trong tiếng cười vui rộn rã của hai đứa nó...


Những ngày kế đến, nó hay liếc nhìn trộm Mây trong lớp, nhưng cô bé hình như lúc nào cũng đang bận làm gì khác, không để ý gì đến nó. Nó thử chọc thằng xương gà:


- Ê, Mây đang nhìn trò kìa!

- Trò xạo hoài! Xương gà trả lời, nhưng không gán Mây cho nó như mọi khi.


Chuyện gì đã xảy ra đây? Hay là thằng xương gà nó thấy mình đứng trước nhà con Mây, hoặc nó thấy mình hay nhìn con Mây trong lớp và nó ghen tức rồi? Nó quyết định ráng không nhìn con Mây nữa, để may ra xóa được sự nghi ngờ của xương gà. Nó thích thằng xương gà lắm, không thể để nó giận được. Nó muốn nói với xương gà rằng nó không thích con Mây đâu, rằng xương gà cứ việc tán con Mây đi, đừng lo gì nó cả. Nhưng mà sao khó nói quá! Làm sao nói được khi thực ra nó cũng còn khoái con Mây lắm?


Buổi chiều hôm đó, nó đạp xe ngang nhà Mây, như để thử xác định tơ tình của mình. Nó chợt thấy Mây đang đứng tắm ở bờ giếng bên hông nhà với mấy đứa em. Nhỏ Mây ở trần, phơi bộ ngực dẹp lép thấy cả sương sườn, mặc một cái quần bà ba đen, lưng quần dây thung cuốn lên nhiều vòng quanh bụng, chiếc quần sũng nước dán sát vào mông đít lép kẹp, hai tay cầm chiếc gầu nước dội lên mái tóc ướt dính bết bát vào chiếc đầu hơi bẹp ở phía sau. Ôi, Mây đó sao! Nó sững sờ giụi mắt, đang cố tìm một lý do để biện hộ cho sự " tàn phai sắc đẹp " này, thì chợt nghe cô ả hét mắng đứa em:


- Con chết dịch kia, trả tao cục xà bông! Mau lên, tao dộng cái dập mề bây giờ!


Nó cảm thấy trời đất quay cuồng như chong chóng, giông bão cuốn lên, sóng thần ụp xuống, tất cả vũ trụ như nổ tung, xoáy lốc, cuốn tụt vào lòng đất... Nó lảo đảo tay lái, húc chiếc xe đạp vào gốc cây keo bên đường, té sầm xuống con đường cát.


Lồm cồm bò dậy, nó phủi những hạt cát thô, rơi rụng từ hai cùi chõ rướm máu, tựa như những mảnh thủy tinh vụn bể ra từ chiếc bầu pha lê đẹp mới bị đánh rơi. Nó leo lên xe loạng quạng đạp đi như người say rượu. Lòng rối loạn tơ vò, nó tự an ủi:


- Thôi, hãy để cho thằng xương gà cua con Mây thoải mái đi. Nhất định không ganh với nó nữa!


Đặng Ngọc Dũng


© cfnt, Collège Français de Nha Trang